Ngắm cảnh tưng bừng lễ giáng sinh
Càng mong ước cuộc sống thanh bình
Vì dân gọt giũa tâm hồn sáng
Bởi nước trui rèn trí tuệ minh
Xã tắc hưng cường không kẻ miệt
Sơn hà thịnh phú chẳng người khinh
Chiều nay lặng lẽ bên thềm vắng
Bỗng thấy buồn cho tổ quốc mình
hà giang
Xã hội ngày mai sẽ thế nào
Khi mà lớp trẻ quá tào lao
Nhờ ông chức dọc không thèm hỏi
Cậy bố quyền ngang chẳng muốn chào
Góp bạc công trình to hóa nhỏ
Chung tiền dự án thấp thành cao
Nhìn con gắng học lòng thêm tủi
Xã hội ngày mai sẽ thế nào
hà giang
Theo chồng xuất ngoại tới trời Âu
Dãi nắng dầm mưa bạc mái đầu
Sáng đã vai cày như kiếp ngựa
Trưa còn cổ kéo tựa đời trâu
Mong tròn nghĩa mẹ nhiều đêm tủi
Ước vẹn tình cha lắm buổi sầu
Được cái tâm hồn luôn khoáng đạt
Nên dù vất cũng chẳng về đâu
hà giang
Có những bài thơ viết nửa chừng
Đau lòng xót dạ phải đành ngưng
Văn dè thế lực bao người sướng
Phú sợ quyền uy khối kẻ mừng
Đã hết anh tài xưa Quốc Toản
Không còn nữ kiệt thủa Bà Trưng
Vì danh tiếng cuộc đời thi sĩ
Hãy dấn mình tranh đấu thẳng thừng
hà giang
Đã mấy lần em lỡ hẹn rồi
Sao đành mặc nước chảy bèo trôi
Năm chờ nghĩa gửi âm thầm đứng
Tháng đợi tình trao lặng lẽ ngồi
Nhủ dạ tuy nghèo không phận lẻ
Khuyên lòng dẫu khó chẳng đời côi
Niềm tin sẽ đạt vì luôn nghĩ
Hạnh phúc bền lâu phải đắp bồi
hà giang
Xin đừng mãi giận núi hờn sông
Bởi đến duyên em phải lấy chồng
Lặng lẽ ôm hình thêm uổng sức
Âm thầm giữ bóng chỉ hoài công
Nên cùng bạn hữu mừng hương ấm
Hãy với thầy cô chúc lửa nồng
Cứ tưởng người xưa tình đã nhạt
Ai ngờ kẻ cũ mỏi mòn trông
hà giang
Ngẫm lại mà thương tập cận bình
Mê bò để kẻ ghét người khinh
Vì tham biển rộng luôn dòm dõi
Bởi tiếc trời cao mãi rập rình
Mãn Hán binh tàn nên phách lạc
Thanh Đường tướng bại khiến hồn kinh
Dù thông thạo sử còn ngang ngược
Ép buộc rồng thiêng phải trỗi mình
hà giang
Lý tưởng ngày nao rực rỡ hồng
Bây giờ tự hỏi có còn không
Niềm thương xã tắc cao tày biển
Nỗi nhớ sơn hà lớn tựa sông
Kẻ trước ươm mầm chưa nảy lộc
Người sau cắt ngọn chẳng vun trồng
Đời xưa vẫn dạy dù no, đói
Phải biết yêu nòi kính tổ tông
hà giang
Chiều thu quạnh quẽ lá rơi đầy
Có kẻ đang hờn gió dỗi mây
Dẫu khó khăn lòng luôn nhớ bạn
Dù gian khổ dạ vẫn thương thầy
Niềm tin xã tắc âm thầm dựng
Lý tưởng sơn hà rộn rã xây
Ước nguyện cho toàn dân hạnh phúc
Ngờ đâu uất hận mãi thêm dầy
hà giang
Mấy chục năm trời ở đất Âu
Nhìn trăng viễn xứ dạ thêm sầu
Vì cơm khẽ nhủ mai quỳ gối
Bởi áo thầm khuyên mốt cúi đầu
Kiếm chỗ quan quyền mau đổi sắc
Tìm nơi bổng lộc sớm thay màu
Từng đêm thổn thức lòng luôn hỏi
Tuấn kiệt anh tài trốn nẻo đâu
hà giang